Cô đơn là một quá trình tất yếu của trưởng thành
Đêm qua cái cảm giác ấy lại đến, tôi cảm thấy cô độc và lạc lõng vô cùng. Lướt qua danh bạ và cả list bạn bè trên facebook, rồi cũng chẳng thấy ai có thể giúp mình giải bày được hết những tâm tư của bản thân.
Thử hỏi ai đã chưa từng trải qua những khoảng thời gian thật sự thấy cô đơn và lạc lõng. Cô đơn cũng chẳng phải vì không có ai cạnh bên. Đôi khi, ở ngay cạnh những người mình yêu thương, cả với nơi mà mình đã từng sinh ra và lớn lên, tôi cảm thấy lẻ loi vô cùng. Cô đơn phải chăng là một quá trình tất yếu của trưởng thành!
Rồi đến một lúc bạn cứ ngỡ đã tìm được một người thật sự hiểu mình. Thế nhưng đau khổ nhất không phải là không tìm thấy ai đó, mà là tìm thấy rồi lại để tuột mất đi. Mất bao lâu để quên đi một người vậy?! Có thể là chẳng bao giờ cả, chỉ là tạm thời đặt những kỉ niệm khác lên và nhẹ cất người ấy thật sâu vào trong tiềm thức thôi. Và rồi cứ tưởng cô đơn vì đánh mất một ai đó. Nhưng nào ngờ, cô đơn vì trong lúc yêu ai đó quá nhiều mà đã đánh mất chính mình. Có những lúc chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sợ, nếu cuộc sống không có người ấy sẽ vô vị lắm đây. Nhưng nào ngờ, cuộc sống này sẽ tẻ nhạt biết bao nếu như tôi quên mất tôi đã từng thích gì, ước gì và mơ những gì. Cơn say tình mộng mị đưa cô gái vào những giấc mơ cổ tích. Cơn say mãnh liệt đến nỗi đôi khi tôi lại bất giác nhận ra, trước đây mình cũng đã chẳng yêu ai nhiều như vậy. Phải chăng?!
Không hẳn!
Đến lúc chẳng còn ai cạnh bên, tôi lại có được nhiều thời gian để hiểu bản thân mình hơn, để làm những điều mình thích hay đơn giản để tận hưởng cuộc sống này với chính mình. Tôi tập yêu lại bản thân, tập nâng niu và chắc chiu những suy nghĩ hãy còn non nước của một cô gái tuổi đôi mươi. Trước khi yêu ai đó quá nhiều, hãy yêu bản thân mình trước nhé, cô gái! Đã bao lâu rồi tôi quên chăm chút cho mái tóc kia, đã bao lâu rồi tôi chưa đọc cuốn sách mình yêu thích, đã bao lâu tôi quên dậy sớm để hít thở khí trời ban mai. Có thể đã quá lâu, tôi đã quên đi những điều đã từng làm tôi rất hạnh phúc. Cô đơn, rồi lại giúp tôi nhận ra những điều ấy.
Rồi qua mỗi câu chuyện cuộc đời, tôi lại nhận ra một ‘tôi’ rất khác. Từ một đứa con gái mạnh mẽ hết cả phần những đứa con trai khác trong lớp, tôi lại được gặp một ‘tôi’ mong manh dễ vỡ. Cứ tưởng mình mạnh mẽ lắm, chẳng qua cũng chỉ là cái ‘vỏ bọc’ mà tôi tự tạo ra cho chính mình. Nhưng càng hiểu bản thân hơn, tôi lại càng thương mình hơn. Tôi cẩn trọng và dè dặt hơn trong cuộc sống để không phải vấp ngã một lần nào nữa, không để mình phải khóc nhiều nữa. Nhưng nói thế thôi, cuộc sống mà, ai biết trước được điều gì!!
Ai ai cũng ao ước một cuộc sống đầy màu hồng, thế nhưng còn gì thú vị nữa khi cuộc sống chỉ có một sắc màu ?! Có quá đỗi điều hay ho mà chúng ta sẽ trải qua, cuộc sống sẽ thật trọn vẹn khi ta nếm đủ hết thảy những cảm xúc buồn, vui, hạnh phúc hay cô đơn. Vậy cô đơn liệu có đáng sợ chăng! Đơn giản cô đơn chỉ là một quá trình tất yếu để chúng ta trưởng thành hơn thôi. Ai trưởng thành mà không một lần cảm thấy cô đơn trong cuộc đời này nhỉ!
What do you think?