Cỗ máy thời gian kì diệu
Ngày còn thơ nó hay mơ mộng, nó hay mơ về những cỗ máy thời gian kì diệu có thể đưa nó quay ngược thời gian trở lại những khoảng khắc đẹp nào đó trong quá khứ hay những khoảng thời gian mà nó muốn sửa chữa những sai sót trong quá khứ.
Gía như lúc đó không làm vậy thì bây giờ đã khác. Giá như lúc đó cố gắng hơn thì đã khác. Giá như lúc đó mình cư xử khác đi thì đã khác. Giá như lúc đó….
Nó ngẫm mãi về những cái “giá như” ấy. Ngày còn thơ nó là như thế, vậy mà bây giờ nó lại chả muốn cái cỗ máy thời gian kì diệu ấy nữa.
Chả muốn thời gian quay lại đâu, bởi đâu chắc được quay lại rồi nó sẽ được gặp những người đã từng đi qua cuộc đời nó đâu. Dẫu là ai đi nữa, đã một lần đi qua đời nó hẳn có lý do. Càng lớn nó lại càng trân trọng hơn những người bên cạnh nó, người đến rồi đi, mỗi người mang lại biết nhiêu kỉ niệm và cảm xúc khác nhau. Nếu chẳng có những con người ấy, có chắc là nó được như nó bây giờ đâu.
Nó tiếc nuối những kỉ niệm đẹp của đời nó, nhưng lại chả muốn dùng cái cổ máy kì diệu ấy để quay lại, vì nó hiểu được rằng khoảng khắc thì chỉ có một mà thôi. Quay lại rồi, có khi lại chẳng giữ được những kỉ niệm đẹp đó nữa. Nó cất những kỉ niệm đó thật kĩ ở một ngăn bí mật nào đó sâu trong tiềm thức. Lâu lâu lại lấy ra để nghiền ngẫm, cảm nhận và rồi lâu lâu nó lại cứ ngồi cười một mình, rồi nó nhìn xung quanh và thấy mình thật ngớ ngẩn đến buồn cười. Rồi thỉnh thoảng, chỉ nghĩ đến thôi, mắt đã rưng rưng nhưng miệng vẫn mỉm cười- cũng chả hiểu cái cảm giác ấy là gì nữa, vui hay là buồn, hạnh phúc hay tiếc nuối.
Và thử hỏi ai không có lỗi lầm trong cuộc đời này và ai mà chẳng muốn sửa chữa những lỗi sai đó. Thế ấy mà, bây giờ nó lại chả muốn quay lại đó sửa đổi những sai lầm mà nó đã mắc phải trong quá khứ. Vì nhờ những lần mắc sai lầm ấy mà bây giờ nó mới trưởng thành hơn, sâu sắc hơn. Nhiều lúc nó cứ thấy nó ngày càng thú vị ấy, có lẽ vì những lần vấp ngã trong quá khứ, cũng có lẽ vì những vết sẹo của quá khứ làm cho nó đẹp hơn chăng. Nó chả muốn có thêm một vết sẹo nào nữa đâu, nhưng nếu có thì nó cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, vì nó hiểu rằng mỗi vết sẹo sẽ làm cho nó thú vị và sâu sắc hơn!?
Nhưng đôi lúc nó cũng sợ luôn cả cái cỗ máy kì diệu ấy, bởi đã có những khoảng thời gian nó rất khó khăn mới bước qua được. Nó chả mong trở lại quá khứ để rồi lại bước qua khoảng thời gian ấy một lần nào nữa. Nó bây giờ đâu cần cái cỗ máy ấy nữa. Nhưng có những lúc, cứ nhắm mắt lại thì nó như đang đi ngược thời gian, có phải cỗ máy thời gian đang hoạt động chăng. Nó thấy rất rõ những hình ảnh ấy cứ hiện ra trong đầu, cái cảm giác còn rất thực, tim nó cũng cảm nhận được cả điều đó nữa. Nó chẳng muốn đâu, nó chẳng muốn cái cỗ máy thời gian đó hoạt động chút nào.
What do you think?